Giữa đêm tối, tôi phải bế con đi trong nước mắt vì một câu xỉa xói, vu oan của hàng xóm

22 tuổi, cái tuổi đương xuân thì tôi lấy chồng. Khi đó, tôi đang học đại học năm cuối, tương lai rộng mở thì phát hiện có thai. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác như rơi xuống vực sâu khi nhìn que thử thai hiện hai vạch đỏ đậm. Hoang mang, thất thần, sụp đổ là những gì tôi cảm nhận được.

Quang biết tin, anh đồng ý cưới ngay và còn vui mừng vì điều đó. Quang là một người đàn ông có trách nhiệm nhưng tôi biết, anh vì muốn giữ tôi nên mới chọc thủng bao cao su, hại tôi có bầu. Anh ấy yêu tôi thật và ghen tuông cũng rất dữ dội. Chỉ cần nhìn thấy tôi nói chuyện với một người nam nào thôi, anh ấy cũng lồng lộn lên tra vấn. Thậm chí có lần, tôi bị Quang đánh chỉ vì đi nhờ xe một bạn học nam về phòng trọ.

Cưới rồi, tôi phải bỏ dở việc học hành trong sự trách móc của gia đình và sự miệt thị từ hàng xóm. Tôi chuyển về nhà anh làm dâu, sống khổ sở đúng nghĩa đen. Mỗi ngày tôi phải dậy từ rất sớm để dọn dẹp, nấu ăn sáng. Bố mẹ anh buôn bán nên tính toán từng đồng. Họ có két sắt trong nhà nhưng chẳng bao giờ bỏ ra vài chục nghìn đồng đi chợ. Mọi chi tiêu đều do Quang gánh vác dù mức lương của anh chỉ vỏn vẹn 7 triệu một tháng. Túng thiếu, tôi chẳng dám mua gì tẩm bổ cho bản thân. Mà chính mẹ chồng cũng bảo cứ ăn uống bình thường thôi cho dễ sinh, tẩm bổ quá, con to lại khó sinh còn nguy hiểm. Tôi hiểu chứ, bà xót tiền chứ không xót con dâu.

Quang vẫn chiều chuộng vợ lắm nhưng vẫn ghen tuông mù quáng. Lúc nào anh cũng sợ tôi phản bội, "cắm sừng" lên đầu anh. Danh bạ điện thoại tôi không được lưu tên một chàng trai nào. Đến mức nhiều khi tôi không biết mình đang sống hay đang bị cầm tù bởi chính chồng mình nữa.

Thậm chí có lần, tôi bị Quang đánh chỉ vì đi nhờ xe một bạn học nam về phòng trọ. (Ảnh minh họa)

Hiện tại con tôi đã được 8 tháng tuổi. Cuộc sống của tôi vẫn thế, chán chường, mệt mỏi và không có tiếng nói trong nhà. Từ việc chăm con như thế nào, cho con uống sữa gì, đi khám ở đâu đều do mẹ chồng và chồng tôi quyết định. Thậm chí đến việc mua tã bỉm cũng do anh đi. Tôi chỉ ở nhà, đi chợ, về ngoại vào cuối tuần là xong, không được đi đâu nữa.

Thế mà mấy ngày trước, Quang lại đuổi tôi ra khỏi nhà, đem quần áo tôi vứt hết ra sân. Chẳng là một người hàng xóm thấy tôi đứng trò chuyện với một người đàn ông ở ngoài chợ, anh ấy còn cho tôi tiền nên bà ta về nói lại với chồng tôi. Dù tôi đã giải thích rất rõ rằng đấy là anh họ tôi, anh ấy cho tiền cháu chứ không phải cho tôi thì Quang vẫn giận dữ quy cho tôi tội ngoại tình. Anh ấy nói nếu là dòng họ tại sao không đến nhà thăm mà lại đến chợ nói chuyện? Trong cơn giận, Quang đem hết đồ đạc của tôi vứt ra sân và đuổi vợ về ngoại.

Đêm hôm, tôi bế con đi bộ về nhà trong nước mắt. Bố mẹ tôi biết chuyện, gọi điện trách thì chồng tôi còn bảo họ bao che cho con gái. Bố tôi giận quá bắt ép tôi ly hôn. Thế mà sáng nay, chồng tôi lại đến nhà, lại năn nỉ, van xin tôi quay về. Anh nói do giận quá mất kiểm soát.

Bố mẹ tôi không đồng ý thì Quang ở lì trong nhà tôi không chịu về. Thật sự tôi rất mệt mỏi và muốn kết thúc tất cả. Nhưng còn con gái tôi thì sao? Tôi rối bời và mong nhận được lời khuyên của mọi người.

Làm Mới
Bài viết cùng chuyên mục
Video nổi bật