Khó xử vì chỉ là tôi là người để em trút bầu tâm sự, tại sao lại vậy?

Điều làm tôi cảm thấy khó xử nhất là em luôn coi tôi như người anh, khi buồn thì tìm đến tâm sự, còn không em rất ít khi nói chuyện với tôi.

23 tuổi, cái tuổi không phải quá sớm để nói đến tình yêu cũng không phải quá trễ để đi tìm cho mình một người kề vai sát cánh, người bên cạnh sẻ chia tâm sự lúc vui, lúc buồn. Trước đây tôi từng trải qua mối tình tròn một năm giữa kẻ Nam người Bắc, chuyện duyên nợ không thành vì theo tôi có duyên gặp nhau nhưng kiếp trước chưa có nợ nên không đến được với nhau. Tính từ thời gian đó đến giờ cũng hơn một năm tôi vẫn chưa có thêm mối quan hệ tình cảm nào khác.

Sau khi chia tay mối tình kia, một thời gian dài tôi không có cảm giác với tình yêu cũng như không có ý định quen thêm ai cho tới khi cuộc sống ổn định. Thế nhưng người tính chẳng bằng trời tính, tôi gặp em, sau vài lần gặp nhau nói chuyện tôi cảm thấy em là người con gái rất tâm lý, hiểu biết và thông cảm cho người khác, điều tôi không tìm thấy ở người yêu cũ.

Tôi ngày càng có cảm tình với em hơn. Nếu chuyện cứ đơn thuần như vậy thì cũng không làm tôi khó xử. Anh em chúng tôi ngày càng thân nhau, cảm tình của tôi với em vẫn giữ lấy lòng, không cho em biết. Vào ngày định mệnh ấy, em nhắn tin với tôi cảm thấy mệt mỏi muốn buông xuôi, hỏi ra tôi mới biết em đã có người yêu và yêu phải một cậu cùng tuổi ham chơi game, đọc truyện, không quan tâm dù hai người chỉ cách nhau cái vách tường. 

Em chia tay nhiều lần với cậu ấy nhưng do tình cảm vẫn sâu đậm, một phần cũng vì em luôn hiểu và thông cảm cho người khác (kể cả cậu ấy), luôn có lý do để tự an ủi mình nên sau bao nhiêu lần cũng không rời xa được cậu ấy. Biết chuyện tôi ngỏ ý giúp em, một phần cũng vì có tình cảm với em từ trước và muốn được thay thế cậu ấy, em đã đồng ý dứt khoát với người ta.

Cậu ấy cũng chẳng tỏ thái độ níu kéo hay bất kể hành động gì như những lần trước em nói chia tay. Bất cứ khi nào em buồn, nhớ cậu ấy thì lại tìm đến tôi như một người anh để làm điểm tựa. Một thời gian sau tâm em cũng tĩnh lại và chuyện tình cảm lắng xuống. Tôi ngỏ ý thì em cho rằng tôi nói đùa, rồi em lại bảo chưa thực sự sẵn sàng để yêu người khác. Vì thế tôi đành hứa sẽ chờ em tới khi nào sẵn sàng.

Tính đến thời điểm này, đã hơn 4 tháng từ ngày gặp em, cũng là thời gian tôi chờ đợi em. Điều làm tôi cảm thấy khó xử nhất là em luôn coi tôi như người anh, khi buồn thì tìm đến tâm sự sẻ chia, còn không em rất ít trả lời những tin nhắn của tôi, gọi điện em không bao giờ nghe, luôn có đủ những lý do để nói với tôi. Chuyện tình cảm của tôi đối với em vẫn như những ngày đầu. Giờ tôi không biết có nên chờ đợi một điều gì đó từ em không hay nên gạt bỏ khái niệm yêu em và được em yêu ra khỏi đầu, chỉ coi em như người bạn. 

   
Làm Mới
Bài viết cùng chuyên mục
Video nổi bật