Sợ đối mặt với gia đình vì bị ép chia tay bạn trai - Vì sao?

Tôi đồng ý làm theo lời gia đình là chia tay anh nhưng chẳng thể mở lời hay cười nói với ai được nữa, tôi thật sự rất đau khổ khi phải xa anh.

Định kiến gia đình khiến tôi và anh phải xa nhau dù trong thâm tâm chúng tôi đều không muốn như vậy. Gia đình tôi chấp nhận hai đứa yêu nhau mặc dù anh ở xa tôi 170 km nhưng đó là trước khi ba má anh đến nhà tôi.

Anh năm nay 25 và tôi 23 tuổi, chúng tôi yêu nhau hơn một năm, một tình yêu đẹp và quyết định tiến xa hơn là ra mắt gia đình và sẽ đi đến hôn nhân nếu gia đình chấp thuận. Lần đầu tiên anh đến nhà tôi với vẻ bề ngoài ưa nhìn và khả năng hiểu biết rộng. Anh làm hài lòng mọi người trong dòng họ tôi và đặc biệt cha mẹ tôi có thiện cảm đặc biệt tốt với anh.

Tôi cứ ngỡ đây sẽ là khởi đầu may mắn, nào ngờ định kiến gia đình quá khắt khe buộc tôi phải rời bỏ anh mãi mãi. Cách đây 5 tháng ba mẹ anh đã đến nhà tôi chơi, từ một người hoạt bát, vui vẻ, hòa đồng, rất được lòng của mọi người tôi trở nên ít nói, lạnh lùng và thu mình vào một góc, chỉ biết nghe nhạc để giải tỏa tâm trạng bế tắc khi chẳng biết chia sẻ với ai. 

Gia đình tôi không chấp nhận gia đình anh vì gia đình anh không hiểu tâm lý gia đình tôi, chỉ vì thế mà tôi luôn chịu những lời nói khó nghe từ ba mẹ. Anh còn đôi ba lần bị gia đình tôi mắng nhưng vì yêu tôi anh cũng cố gắng. Lúc đầu nghe những lời cay đắng từ gia đình, tôi thật sự sốc, rồi cũng quen dần với cảm giác bị mắng hàng đêm. Sau những lời cay đắng ấy tôi chỉ thấy mình thật đáng thương và khóc cho số phận, cho tuổi trẻ và cho những mộng mơ của chúng tôi.

Tôi đồng ý làm theo lời gia đình là chia tay anh nhưng chẳng thể mở lời hay cười nói với ai được nữa, tôi thật sự rất đau khổ khi phải xa anh, còn bị mắng là suốt ngày 'mặt hằm hằm' với gia đình. Làm sao tôi vui cho được khi phải xa anh vì một vài lý do như vậy.

Tôi xa anh nhưng lòng không mong muốn, chỉ biết cười nhẹ khi nghĩ về anh. Giờ đây tôi chẳng còn chút cảm xúc nào nữa khi nghĩ về gia đình, chẳng muốn về nhà sau những giờ làm mệt mỏi sợ phải đối diện với gia đình.

Tôi buồn cho chuyện tình cảm của tôi và anh, chúng tôi yêu nhau chân thành và say đắm, lại chỉ vì chút định kiến cá nhân đã buộc hai đứa phải rơi vào tình cảnh trớ trêu ngày hôm nay. Tôi chia tay anh, chẳng sung sướng gì cho cả hai nhưng đó là cách để anh không phải khó xử với gia đình tôi và tôi cũng ít nghe những lời nói khó nghe từ chính gia đình mình. Chẳng biết đến bao giờ tôi mới nhẹ lòng khi không nghĩ về anh nữa, cũng chẳng thể dành tình cảm cho bất kỳ ai được bởi tình cảm dành cho anh quá lớn. Mong mọi người hãy chia sẻ cùng tôi.

   
Làm Mới
Bài viết cùng chuyên mục
Video nổi bật