Tình yêu đôi mắt có thể làm ấm lòng bao nhiêu người

Trời se mát thật rồi. Hiếm khi thấy da mình khô ráo thực sự, không bị cái nhớp nháp của mùa hè cuộn lớp bụi bẩn của tắc đường quấy rầy nữa. Chiếc áo blouse cũng không còn bị dính vào người, mồ hôi đã hết luồn chảy buồn buồn trên da thịt trong những buổi khám bệnh nóng nực và đầy mùi người.

Trẻ em đã đi học. Khoa phòng vắng hẳn. Cơn mưa thu tạnh thật nhanh tạo cơ hội cho ông mặt trời được rạng ngời chốc lát. Cái nắng vàng xuộm của mùa thu đã đến! Mùa thu đẹp và ngắn ngủi, mùa thu không thể thiếu và tiết thu đã gợi lại cả những kỷ niệm đã lắng chìm...

Hôm qua, trước khi đi ngủ, 3 bệnh nhân “ruột” lại lần lượt điểm danh trong đầu. Chiều vừa tiêm cho Dương xong. Nếu không đổi mới, mày mò thì mắt em gay go mất. Chỉ sau 3 lọ tobradex tự nhỏ để chữa ngứa mắt, bệnh glôcôm đã biến chàng trai 19 tuổi, con của một vị tướng, thành người gần như tàn phế.

Hai lần mổ, bao nhiêu năm tháng thuốc men, theo dõi... may mà em vẫn còn sinh hoạt và đi lại được. Bao nhiêu nỗ lực của tôi, cả hội chẩn chuyên gia nước ngoài thuốc men đông tây kim cổ cũng chỉ giúp em tự đi xe bus đến viện khám hàng tháng. Năm nay đã sang tuổi 22, nhắc chuyện người yêu cậu chỉ cười… tội nghiệp.

Ai đấy đã hỏi tôi: “Anh giữ bệnh nhân đó làm gì, mù là cái chắc”. Với trường hợp của em, kiến thức trong sách hay trên mạng chuyên ngành tiên lượng sẽ mù. Nhưng tôi đã cố gắng hết sức để chữa cho em. Có đêm nằm còn giật mình trăn trở rồi đi đâu, đọc được gì, nghe ai mách bảo tôi đều cố gắng thử và áp dụng...

Và cho đến chiều nay, em đến viện, tôi đi gần đến nơi thấy em đứng choàng dậy chào, tôi thấy nhẹ cả người, vậy là mắt Dương vẫn còn giữ được. Nhiều lúc em thất vọng bi quan tôi lại tiếp tục động viên, chia sẻ khiến em trở nên lạc quan hơn, tiếp tục sống và chiến đấu với bệnh tật.

Còn ai nữa nhỉ? Bác Lộc lâu không đến khám. Bác bị mắt mờ sau 2 tháng thập tử nhất sinh với bệnh viêm màng não mủ do não mô cầu. Sau khi mổ thể thủy tinh xong, tôi ngán ngẩm soi thấy thị thần kinh đã trắng phau. Hai vợ chồng người Hà Nội gốc quấn quýt như đôi chim câu.

Bác gái chăm sóc bác trai từng li từng tí, nhẹ nhàng an ủi chồng vì từ ngày gặp tôi thị lực chẳng lên là bao. Còn tôi, có bao nhiêu thứ hay ho đều đem ra dùng cả. Họ cũng tìm được cho tôi tất thảy những thứ tôi cần để bảo dưỡng thần kinh thị giác như: ATP từ Nhật, raxone từ Mỹ.

Nếu ở Mỹ người ta có hội những người bị bệnh mồ côi - orphan disease, những bệnh không chữa được và chẳng bác sĩ nào muốn dấn thân vào nữa thì bệnh của bác Lộc cũng như vậy. Thật may, chúng tôi vẫn là đối tác của nhau và tình cảm quí mến nhau cũng tự đến rất chân thành. Ngày Tết đến, bác gái hay tặng tôi cây nem tự làm, bác trai cho tôi mấy đĩa CD nhạc cổ điển. Bác cứ yên tâm, chừng nào tôi còn sức lực, còn suy nghĩ, tôi còn nhận làm bác sĩ mắt của bác, cứ như vậy nhé!

Đã lâu lắm Cường không đến khám nữa. Lần gần đây, mắt Cường đã gần mù mất rồi, chỉ nhìn thấy chút ánh sáng trong phòng. Người vợ chắc đã không còn đủ nước mắt và dũng cảm để đưa chồng đi khám nữa. Hai lần mổ u não ở Singapore, sau đó là đôi mắt mù lòa không thể vớt vát gì được đã làm kinh tế của gia đình vợ công nhân - chồng kỹ sư kiệt quệ.

Bà mẹ vợ dìu Cường những bước đi chậm chạp đôi lúc tưởng như ngã khuỵu. Ánh mắt vô vọng của họ và sự thảm hại của tôi gặp nhau buồn thấu xương. Cường rầu rầu kể với tôi là đang đi học lớp bấm huyệt do Hội người mù đào tạo để kiếm sống.

Từ một kỹ sư tin học, cao to, trắng trẻo, bệnh tật đã biến em thành nhân viên massage của Hội người mù. Chỉ biết bắt tay và chúc em gắng vượt qua. Tết năm ngoái, cô vợ Cường qua viện tặng tôi niêu cá làng Vũ Đại. Năm nay chẳng biết gia đình họ sẽ đi về đâu nữa, cầu Trời đừng có gì tệ hại thêm!

Tối nay, tin 24h VTV1 báo tin một nữ đồng nghiệp cao niên đã ra đi vì ung thư Chị tặng lại đôi mắt cho đời. Đối với bác sĩ mắt thì không gì ngoài tình yêu cho đôi mắt và bệnh nhân của mình.

Thu đến, thu đi… cứ vậy nhé nhưng hãy đem theo nhiều niềm vui cho nhân sinh.

   
Làm Mới
Bài viết cùng chuyên mục
Video nổi bật