Những dòng tâm sự cô gái Hải Yến lần đầu cũng là lần cuối nói yêu mẹ

Dưới đây là những tâm sự xúc động của Hải Yến về người mẹ mất cách đây không lâu của mình.

Lễ Vu Lan (15/7 Âm lịch) là dịp để mỗi chúng ta những người con tỏ lòng báo hiếu đến cha đến mẹ của mình. Và thật hạnh phúc khi ai đó được cài bông hồng đỏ trước ngực nhưng cũng rất buồn nếu ai đó phải nhận lấy bông hoa màu trắng. Nhưng dù là màu gì chăng nữa thì cha mẹ sẽ vẫn luôn ở bên chúng ta, dõi theo con từng bước chân. Nơi ấy là Nhà hôm nay sẽ đem đến câu chuyện của cô bạn Đặng Thị Hải Yến (1993, Thanh Hóa, cử nhân ĐH KH XH&NV TP.HCM). Dưới đây là những tâm sự xúc động của Hải Yến về người mẹ mất cách đây không lâu của mình.

'Đã hơn 1 năm rồi kể từ ngày mẹ bỏ lại bố con con mà đi. Mẹ ơi! Con muốn trách mẹ nhiều lắm, mẹ nói mẹ sẽ vào với con khi con mặc áo cử nhân, mẹ muốn nhìn con gái mẹ đứng trên bục nhận tấm bằng tốt nghiệp mà mẹ đã kì vọng bấy lâu, mẹ cũng hứa sau này con lấy chồng mẹ sẽ chăm sóc con cái cho con đi làm mà... Còn nhiều điều lắm thế mà mẹ nỡ…

Nhưng con trách mẹ sao đành, có trách, trách chính bản thân con đã làm mẹ vất vả như vậy. Mẹ biết không? Có lần đi làm con vào rạp sân khấu, con biết mẹ thích cải lương, ở nhà mỗi lần mẹ đang xem là con lại giành tivi và chuyển kênh vì nghe cải lương buồn ngủ lắm, khi ấy mẹ chỉ mắng chút rồi lại đứng dậy đi làm. Thế rồi con tự nhủ mai mốt sẽ đón mẹ vào Nam, dẫn mẹ đi đến sân khấu ca kịch lớn nhất Sài Gòn để mẹ có thể xem trực tiếp… Và còn nhiều dự định lắm, bất cứ điều gì mà con nghĩ về tương lai cũng có bóng mẹ bởi vì chính mẹ đã tạo nên con đường phía trước cho con. 

Mẹ của con là một phụ nữ nông dân, quanh năm lam lũ bùn lầy thế nhưng với con mẹ tuyệt vời và sâu sắc hơn bất kì ai. Chưa một lần mẹ dùng đòn roi hay mắng chửi con dù con làm sai điều gì, lúc nào mẹ cũng thủ thỉ: 'Cô là con gái rượu của bố nên ai dám động tới cô đâu, nhưng dù làm chuyện gì thì cứ thành thật với bố mẹ là được con nhé'. Dù khổ cực, dù vất vả cũng mình mẹ nhận lấy, bố thường xuyên đau ốm một mình mẹ ngược xuôi lo tiền chữa trị và nuôi con ăn học. Một người phụ nữ tuyệt vời như mẹ tại sao phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Con còn nhớ như in cái ngày hôm đó, một ngày giông bão và mẹ của con bị sóng gió cuốn đi. Nghe tin thuyền mẹ đi gặp tai nạn và mẹ mất tích con như rụng rời. Thế nhưng con không khóc, con tin một người tốt như mẹ ông trời sẽ không 'nỡ lòng' đâu, chỉ cần chưa tìm được mẹ thì con tin luôn có một phép màu, mẹ đã được ai đó cứu và đang chờ mọi người tới đón về phải không?

Rồi con và anh về ngay trong đêm hôm ấy, đến bây giờ con không biết mình đã về được đến nhà như thế nào? Sau một ngày mẹ vẫn chưa được tìm thấy, con vừa mừng vừa lo. Con sợ con sẽ không được gặp mẹ lần cuối vì sóng gió ngày càng lớn, con chỉ sợ mẹ bị cuốn ra biển. Nhưng con vẫn chưa ngừng hy vọng khi nghĩ về mẹ đang ở đâu đó chờ bố con con đến đón mà thôi.

Nhưng chẳng có phép màu nào ở đây cả, tối ngày sau đó mọi người đưa mẹ về nhưng mẹ con chẳng thể nói cười với con được nữa. Con không tin vào những gì mình thấy, mẹ ơi con về rồi này sao mẹ chẳng đon đả đón con nữa vậy. Chẳng ai cho con lại gần mẹ, con chết lặng đứng từ xa nhìn mọi người qua lại… Những hình ảnh ấy chưa một lần con quên. Nhưng mẹ ngủ ngon nhé, con gái mẹ giờ đây đã lớn rồi, con đã tự lo được cho cuộc sống của mình, chỉ là bên cạnh đã thiếu đi những lời nhắc nhở của mẹ.

Và cho đến bây giờ, chỉ một điều mà con luôn cầu nguyện đó là: Nơi xa ấy con mong mẹ bình yên!'

Chia sẻ với Nơi ấy là Nhà, điều hối tiếc nhất của Hải Yến chính là chưa trực tiếp nói lời yêu với bố mẹ. Khi mẹ ra đi, Yến đã tưởng như bầu trời trước mặt sụp đổ, thế nhưng cô gái đã mạnh mẽ đứng lên và chứng tỏ cho mẹ thấy mình trưởng thành và khiến bố mẹ tự hào về mình.

   
Làm Mới
Bài viết cùng chuyên mục
Video nổi bật